Gần 2 tháng mặc áo Nghành Em xin review cho các bác đôi chút về công việc lái Taxi
Nói chung là vui buồn có đủ, hoang mang sợ hãi, mệt mỏi có đủ. Khách thì có đủ già trẻ lớn bé, cả nhi đồng thối tai cũng có luôn. Nhưng quan trọng nhất vẫn là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Ví dụ có 1 anh soái ca áo trắng đứng bên đường vẫy xe. Mình đón ngay (bệnh mê zai mà). Nhìn rất tri thức, nhẹ nhàng lịch sự. Anh thỏ thẻ cho anh ra đê. Mình hoang mang( tập 1). Cuối cùng là a ta chỉ đường. Cuối con đường tối om là gần hai chục thanh niên đứng đón. Ôi mẹ ơi. Anh ta là đại ca của cả đám đó. Con bé xin tiền rồi té lẹ.
Rồi lại 1 chị khách ôm con bắt xe. Lên xe chị khóc nức nở. Rất xinh gái .. Rồi chị ấy kể về thanh xuân, về những ngày bị bạo hành, về gia đình chồng và người chồng chị ấy từng yêu hết lòng.
Tiếp đến lại 1 chị uống rượu say khướt và ngủ luôn trên xe mình ..
Rồi lại 1 chú lên xe và không nhớ nhà ở đâu..
Tiếp lại 1 thanh niên đứng dưới mưa năn nỉ bạn gái gần 40 phút (thấy tội thanh niên đó thôi, còn mình ngồi đợi trong xe thì cũng không ảnh hưởng gì).
Cả những bà thím đâm rầm vào xe mình xong xin lỗi rồi té mất. Và mấy ông chú say rượu lên nắp ca pô mình ngồi. Cả mấy thanh niên trẻ nghé gạ đua xe chị ơi !
Cả mấy thím bán trứng đánh võng vào xe mình. Kết quả là số trứng ấy vỡ hết. Hôm đấy mà 39 độ chắc là có món trứng rán cho cả 2 cô cháu luôn.?
Rồi các anh zai mưa mang dao kiếm đi đòi nợ nữa. Luôn to mồm nhưng cũng yêu động vật lắm. Mang cả ch* đi cơ ..
Còn những ngày đẹp trời tâm trạng tốt thì cũng vui. Chỉ chở mấy chị đi đánh ghen và theo dõi chồng thôi. Rình rập như chuẩn bị phá chuyên án ấy, vui ghê ..
Cả những ngày đi tảo mộ cùng khách, cảm xúc lắm. Cũng khóc nức nở cơ ..
Đi đâu mà thấy cảnh đẹp là lại rủ khách xuống chụp ảnh. So deep thì khỏi bàn.
Điện thoại của mình thì ít kêu lắm, nếu có cuộc gọi đến thì y như rằng Tâm nhà mình gọi điện thoại:
Chị ơi ! Quá tốc độ rồi ??
Em ơi ! Chỗ đấy không được đỗ xe ?
Em ơi có biên bản phạt nguội.
Lỗi gì chị ơi
Đi vào BRT em nhé !!!
Nói chung là vui buồn có đủ, hoang mang sợ hãi, mệt mỏi có đủ. Khách thì có đủ già trẻ lớn bé, cả nhi đồng thối tai cũng có luôn. Nhưng quan trọng nhất vẫn là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Ví dụ có 1 anh soái ca áo trắng đứng bên đường vẫy xe. Mình đón ngay (bệnh mê zai mà). Nhìn rất tri thức, nhẹ nhàng lịch sự. Anh thỏ thẻ cho anh ra đê. Mình hoang mang( tập 1). Cuối cùng là a ta chỉ đường. Cuối con đường tối om là gần hai chục thanh niên đứng đón. Ôi mẹ ơi. Anh ta là đại ca của cả đám đó. Con bé xin tiền rồi té lẹ.
Rồi lại 1 chị khách ôm con bắt xe. Lên xe chị khóc nức nở. Rất xinh gái .. Rồi chị ấy kể về thanh xuân, về những ngày bị bạo hành, về gia đình chồng và người chồng chị ấy từng yêu hết lòng.
Tiếp đến lại 1 chị uống rượu say khướt và ngủ luôn trên xe mình ..
Rồi lại 1 chú lên xe và không nhớ nhà ở đâu..
Tiếp lại 1 thanh niên đứng dưới mưa năn nỉ bạn gái gần 40 phút (thấy tội thanh niên đó thôi, còn mình ngồi đợi trong xe thì cũng không ảnh hưởng gì).
Cả những bà thím đâm rầm vào xe mình xong xin lỗi rồi té mất. Và mấy ông chú say rượu lên nắp ca pô mình ngồi. Cả mấy thanh niên trẻ nghé gạ đua xe chị ơi !
Cả mấy thím bán trứng đánh võng vào xe mình. Kết quả là số trứng ấy vỡ hết. Hôm đấy mà 39 độ chắc là có món trứng rán cho cả 2 cô cháu luôn.?
Rồi các anh zai mưa mang dao kiếm đi đòi nợ nữa. Luôn to mồm nhưng cũng yêu động vật lắm. Mang cả ch* đi cơ ..
Còn những ngày đẹp trời tâm trạng tốt thì cũng vui. Chỉ chở mấy chị đi đánh ghen và theo dõi chồng thôi. Rình rập như chuẩn bị phá chuyên án ấy, vui ghê ..
Cả những ngày đi tảo mộ cùng khách, cảm xúc lắm. Cũng khóc nức nở cơ ..
Đi đâu mà thấy cảnh đẹp là lại rủ khách xuống chụp ảnh. So deep thì khỏi bàn.
Điện thoại của mình thì ít kêu lắm, nếu có cuộc gọi đến thì y như rằng Tâm nhà mình gọi điện thoại:
Chị ơi ! Quá tốc độ rồi ??
Em ơi ! Chỗ đấy không được đỗ xe ?
Em ơi có biên bản phạt nguội.
Lỗi gì chị ơi
Đi vào BRT em nhé !!!