dinhchi
Tài xế mới
Gửi anh Grab bike!!!
Vì yêu là nhớ, là đợi, là ghen, là thương, là lo lắng, là quan tâm… anh có biết không anh?
Xưa nay bên em bao người vây quanh nhưng tại sao lại chỉ là anh thôi anh, lại chỉ duy nhất riêng anh?
Em đã từng hứa với bản thân em là: “không nên yêu đâu” vì một cuộc sống chẳng có ai để thích thật nhẹ nhàng và thoải mái biết bao nhiêu, còn đặc biệt hơn là trái tim sẽ không có vết xước đau đớn nào, sẽ chẳng bao giờ thấy mỏi mệt. Thế nhưng anh đã bước đến trước mặt em và rồi đặt nhẹ lên đôi tay em một nụ hôn đầy trăng hoa làm nơi em rạo rực.
Rồi câu chuyện tình này sẽ chẳng đi đâu về đâu nếu như em không gặp lại anh ở một thành phố khác. Nơi ấy với em không một người thân quen, không một người bạn bè- một nơi thật sự xa lạ khiến em cảm thấy mình thật nhỏ bé và trống vắng. Em nhớ gia đình, em nhớ bạn bè, nhớ những người anh người chị nơi Sài Gòn nhộn nhịp, với một nỗi nhớ không thể diễn tả bởi câu từ nào hết và rồi chính anh đã đẩy lùi tất cả. Anh đã đến bên em, dìu dắt mọi cảm xúc của em và rồi lại một lần nữa chạm đến cánh cửa trái tim đã bị khóa chặt bấy lâu nay, và rồi anh đã lấy cắp nó khi em không đề phòng.
Tại sao lại là anh? Anh cho em cảm giác được một lần yếu đuối để anh có thể chở che, cảm giác chỉ có thể lắng nghe anh nói, cảm giác chỉ cần có anh ở bên là đủ hạnh phúc, cảm giác nhớ nhung đến da diết khi cách xa... Thời gian chúng ta bên nhau nó ngắn đến nỗi làm cho em ngỡ rằng mình chỉ là đang chìm trong một giấc mộng, mà thường thì giấc mộng nó sẽ không thật sự rõ ràng với cái kết không đầu không đuôi phải không anh?
Có lẽ là chỉ mình em đang gặm nhấm, đang chiêm nghiệm cái tình yêu lần đầu này thôi đúng không? Anh dường như không còn quan tâm đến em nữa, em biết! Anh còn có công việc của riêng anh, còn có những lo lắng, những mối quan hệ không tên khác… và chắc gì anh đã yêu em, đã thương em đâu, chỉ là e tự suy nghĩ vẽ vời nên mối tình này thôi!!! Từng khoảnh khắc em trông chờ những tin nhắn, những cuộc điện thoại từ anh và rồi cái em nhận là những tin nhắn anh xem vẫn chưa trả lời, những cuộc gọi nhỡ vẫn chưa đáp hồi. Anh không thể dành cho em một phút thời gian của anh luôn sao? À!!! Vì em đã gặp anh ngay thời điểm anh chưa đủ tốt, chưa đủ sẵn sàng… Đấy là lý do phải không?
Với em:”Anh là cả thế giới” nhưng còn với anh:”Em là gì vậy”? Nếu ai đó hỏi em là gì của anh thì anh sẽ trả lời như thế nào? Anh có mong được ở bên em hay không?
Em nói anh nghe, em ghét cái khoảng cách xa xôi này vì chính nó đã giam em với niềm nhớ thương anh, với cái chờ đợi trông ngóng anh từng ngày từng ngày, với trái tim đầy nghi ngờ…
Nhưng anh à:” Không phải tất cả vết thương đều sẽ chảy máu, cũng không phải chỉ có chảy máu mới đau”! Nên anh hãy quan tâm đến em hơn một chút nữa đi, đừng để cảm giác trong tim em cứ thế phai đi rồi ta lại lạc nhau… Em sợ!!! Đừng vội yêu nhau vội đến rồi vội đi được không?