ThanhReview
Tài xế Đồng
Dường như con người ta có xu hướng nhớ, yêu thương và đặc biệt thích những gì liên quan đến tuổi thơ của mình. Tôi cũng thế...
Nhiều năm sau, tôi vẫn hay nghĩ về những năm tháng xưa cũ như một điều vô giá. Cảm thấy ngày bé cái gì cũng là nhất, cái gì cũng đẹp, cũng vui, cũng ngon lành cả. Kể cả lõi của quả bàng đập dập, nhụy hoa dâm bụt ven tường rào hay mủ của bông hoa sứ trắng...
Nhiều năm sau nữa, tôi vẫn tha thiết hồi tưởng và càng ước mong hơn được một lần sống lại tuổi thơ. Nhưng kể từ khi lén đập dập một quả bàng ăn thử và nó không-ngon-như-những-gì-tôi-nhớ, dù vẫn giữ trong lòng vẹn nguyên những kĩ niệm, thì tôi bắt đầu ám ảnh bởi câu hỏi: "Có phải chăng tuổi thơ đẹp vì những điều tạo nên nó hay những điều đó đẹp bởi vì chúng thuộc về tuổi thơ?!"
Ngạn (truyện Mắt Biếc) của Nguyễn Nhật Ánh cũng thế. Ngạn yêu quê hương, yêu những gì thuộc về ngày tháng thơ bé nơi làng Đo Đo dưới chân núi Phượng. Si tình Hà Lan bền bĩ đến vậy có lẽ đơn giản cũng bởi vì Hà Lan chính là thời thơ ấu của Ngạn. Cuộc đời của Ngạn từ khi còn là cậu nhóc lớp 1 đã dính lấy Hà Lan không rời, tôi đây vẫn luôn dành sự ưu ái đặc biệt cho mối tình thời lớp 9, lớp 10 nên dễ hiểu vì sao tình cảm Ngạn dành cho Hà Lan nhiều đến thế. "Hà Lan chính là hoá thân yêu kiều của tuổi thơ rực rỡ, của đất đai quê xứ."
"Mắt Biếc" là hành trình đổi thay từ trẻ con đến trưởng thành mà bất kì ai đều phải trải qua trong đời. Những vô tư dần trở thành âu lo, những nụ cười biến thành nỗi trăn trở, tình yêu đầu đời chỉ còn lại thầm kín đơn phương. Từ bao giờ mùa hè vui như chim sổ lồng tự dưng lại buồn bã đến thế...
"Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được điều tôi ký thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về."
Có lẽ bất kì người con gái nào cũng muốn có một Ngạn cho đời mình, si tình một cách thủy chung. Bây giờ, hiếm lắm. Kiếm lòi mắt không ra sự chân thành cổ lỗ sĩ đó trong thế giới hiện đại đảo điên. Trái tim tôi run rẩy còn nước mắt thì trực trào trước tình yêu vĩ đại mà Ngạn đã dành cho Hà Lan.
"Tôi nhớ em và tôi lại thương em. Ngày mai tôi sẽ vội vã đón xe về. Lúc này, em cần có tôi bên cạnh, nương tựa, sẻ chia. Sức em có là bao, tôi không nỡ để mình em gánh nặng. Không có bờ vai tôi, em lấy đâu chỗ gục đầu để khóc vùi như mưa bấc, dẫu em khóc người tình, nước mắt em cháy nám trái tim tôi, cường toan không sánh nổi."
Thế nhưng, "Mắt Biếc" nào đâu phải chỉ có mỗi tình yêu đôi lứa, vẫn chứa chan tình người, tình thân gia đình, tình thầy trò, tình bạn, tình yêu quê cha đất mẹ và cả 1 bầu trời những điều dung dị hàng ngày khi mà thời gian cứ dần dần trôi qua chầm chậm để rồi bao điều mong nhớ và thương cảm cứ khắc khoải trong tim. "Mắt Biếc" khép lại với một kết thúc buồn dang dở, tội nghiệp Ngạn càng tội nghiệp Trà Long...
22.08.2019 - illi
Review by Nguyễn Lyly
Nhiều năm sau, tôi vẫn hay nghĩ về những năm tháng xưa cũ như một điều vô giá. Cảm thấy ngày bé cái gì cũng là nhất, cái gì cũng đẹp, cũng vui, cũng ngon lành cả. Kể cả lõi của quả bàng đập dập, nhụy hoa dâm bụt ven tường rào hay mủ của bông hoa sứ trắng...
Nhiều năm sau nữa, tôi vẫn tha thiết hồi tưởng và càng ước mong hơn được một lần sống lại tuổi thơ. Nhưng kể từ khi lén đập dập một quả bàng ăn thử và nó không-ngon-như-những-gì-tôi-nhớ, dù vẫn giữ trong lòng vẹn nguyên những kĩ niệm, thì tôi bắt đầu ám ảnh bởi câu hỏi: "Có phải chăng tuổi thơ đẹp vì những điều tạo nên nó hay những điều đó đẹp bởi vì chúng thuộc về tuổi thơ?!"
Ngạn (truyện Mắt Biếc) của Nguyễn Nhật Ánh cũng thế. Ngạn yêu quê hương, yêu những gì thuộc về ngày tháng thơ bé nơi làng Đo Đo dưới chân núi Phượng. Si tình Hà Lan bền bĩ đến vậy có lẽ đơn giản cũng bởi vì Hà Lan chính là thời thơ ấu của Ngạn. Cuộc đời của Ngạn từ khi còn là cậu nhóc lớp 1 đã dính lấy Hà Lan không rời, tôi đây vẫn luôn dành sự ưu ái đặc biệt cho mối tình thời lớp 9, lớp 10 nên dễ hiểu vì sao tình cảm Ngạn dành cho Hà Lan nhiều đến thế. "Hà Lan chính là hoá thân yêu kiều của tuổi thơ rực rỡ, của đất đai quê xứ."
"Mắt Biếc" là hành trình đổi thay từ trẻ con đến trưởng thành mà bất kì ai đều phải trải qua trong đời. Những vô tư dần trở thành âu lo, những nụ cười biến thành nỗi trăn trở, tình yêu đầu đời chỉ còn lại thầm kín đơn phương. Từ bao giờ mùa hè vui như chim sổ lồng tự dưng lại buồn bã đến thế...
"Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được điều tôi ký thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về."
Có lẽ bất kì người con gái nào cũng muốn có một Ngạn cho đời mình, si tình một cách thủy chung. Bây giờ, hiếm lắm. Kiếm lòi mắt không ra sự chân thành cổ lỗ sĩ đó trong thế giới hiện đại đảo điên. Trái tim tôi run rẩy còn nước mắt thì trực trào trước tình yêu vĩ đại mà Ngạn đã dành cho Hà Lan.
"Tôi nhớ em và tôi lại thương em. Ngày mai tôi sẽ vội vã đón xe về. Lúc này, em cần có tôi bên cạnh, nương tựa, sẻ chia. Sức em có là bao, tôi không nỡ để mình em gánh nặng. Không có bờ vai tôi, em lấy đâu chỗ gục đầu để khóc vùi như mưa bấc, dẫu em khóc người tình, nước mắt em cháy nám trái tim tôi, cường toan không sánh nổi."
Thế nhưng, "Mắt Biếc" nào đâu phải chỉ có mỗi tình yêu đôi lứa, vẫn chứa chan tình người, tình thân gia đình, tình thầy trò, tình bạn, tình yêu quê cha đất mẹ và cả 1 bầu trời những điều dung dị hàng ngày khi mà thời gian cứ dần dần trôi qua chầm chậm để rồi bao điều mong nhớ và thương cảm cứ khắc khoải trong tim. "Mắt Biếc" khép lại với một kết thúc buồn dang dở, tội nghiệp Ngạn càng tội nghiệp Trà Long...
22.08.2019 - illi
Review by Nguyễn Lyly