Tôi nghĩ bất cứ ai trong đời cũng đã từng trải qua cảm xúc này. Bạn, đang ngồi vui vẻ giữa bạn bè, mọi thứ tưởng chừng như rất ổn...

alobabyday

Tài xế Đồng
Tôi nghĩ bất cứ ai trong đời cũng đã từng trải qua cảm xúc này. Bạn, đang ngồi vui vẻ giữa bạn bè, mọi thứ tưởng chừng như rất ổn, ai cũng đang cười đùa, nhưng bất giác, bạn lại cảm nhận được một nỗi buồn ở trong lòng... mà không hiểu được rằng nỗi buồn ấy lại xuất phát từ đâu cả.
Thứ cảm xúc kỳ quặc ấy thật ra lại là một trong những cảm xúc đặc biệt nhất của con người.
Nó có thể xuất phát từ một sự tổn thương trong quá khứ. Ngày ấy khi bạn chưa kịp hàn gắn nỗi đau ấy thì đã phải giấu nó vào đáy sâu trong tiềm thức, cố gắng quên nó đi, mà không biết rằng di chứng của biến cố mãi mãi để lại một lớp filter trong thế giới quan của bạn, thay đổi cách bạn nhìn về cuộc sống, cách bạn hành xử với những người xung quanh.
Cảm xúc ấy, cũng có thể là một lời báo hiệu từ bên trong, nói rằng còn một điều gì đó mà bạn vẫn còn cảm thấy dang dở. Chữ hiếu chưa thành, công danh chưa toại, còn tình cảm, thì giống như một bến đỗ nằm mãi ở ngoài khơi, đang còn bị bao phủ mờ sương. Những thứ ấy đều là những việc chưa làm được thì dù thành quả hiện tại có rực rỡ thế nào, chính bạn vẫn cảm thấy không trọn vẹn.
Trong tiếng Việt gần như không có từ nào đủ đẹp để diễn tả đúng bản chất của cảm xúc ấy. Từ gần nhất có thể tìm được là "buồn vu vơ". Còn trong tiếng Anh thì có từ rất đẹp là reverie, để chỉ một trạng thái hoài niệm, dù hiện tại có lộng lẫy nhiệm màu thế nào thì cũng không quên được bóng dáng u buồn của quá khứ.
Ngày trước khi thấy có người dùng từ này để đặt tên cho một khách sạn 5 sao hạng nhất ở Sài Gòn, tôi cũng đã tấm tắc khen rằng đó thật sự là một người tinh tế. Bởi vì Reverie chính xác là một từ để dành cho những người mà cuộc đời này đã có được rất nhiều, và cũng đã mất nhiều thứ mà không thể nào tìm lại được.
Những cơn ác mộng, cùng với cảm xúc buồn vu vơ ấy tồn tại trong mỗi con người như một thứ la bàn, để họ có thể theo dõi kết quả của những việc mình làm, tự kiểm điểm rằng mình có còn thiếu sót nào không.
Trong đời người ta hay phải chạy theo danh lợi mà đánh đổi tất cả. Trong suốt hành trình của cuộc đua ấy, có thể cũng sẽ phải nhận nhiều lần tổn thương và nhiều lần thất bại. Cho dù kẻ thất trận năm xưa có rũ bùn đứng dậy sáng loà thì trong đôi mắt của họ vẫn mờ ảo một màu lạnh lẽo. Hiển hiện nơi đuôi mắt là dấu ấn của những đêm buồn nặng trĩu.
Những thứ như thế, cũng có thể gọi là cái giá của thời gian. Bạn có biết câu chuyện kinh dị hư ảo ngắn nhất trên đời là gì không?
Đó là nếu khi chết đi, bạn được đưa đến cánh cửa xuyên qua thế giới bên kia, người đứng trước cánh cửa đó là con người mà lẽ ra bạn đã/sẽ trở thành. Lúc đó bạn sẽ cảm thấy thế nào, buồn hay vui?
Tôi không biết ai là người nghĩ ra câu chuyện ấy, tôi chỉ hiểu rằng đó là một chuyện ngụ ngôn hiện đại để nói về sự dằn vặt mà con người phải chịu trước những tội lỗi mình đã gây ra, và cả với những việc tốt mình đã ngần ngại không làm.
Hạnh phúc của một người thật ra lại không liên quan lắm đến tiền tài, hay hôn nhân, hoặc sự nổi tiếng. Đó chỉ là những thứ mà nếu có được thì cuộc sống của bạn sẽ dễ dàng hơn, hoặc dễ được đám đông công nhận hơn. Còn hạnh phúc thật sự của mỗi người phải đến từ việc được sống đúng với bản chất của mình, làm được điều mình muốn.
Sau cùng thì ở kiếp sống này, ai cũng được tặng cho một câu hỏi lớn, một sứ mệnh để thực hiện. Gợi ý của đề bài là "hạnh phúc". Còn muốn có được hạnh phúc, thì mọi người phải tập cách để lắng nghe bản thân.
Nếu chưa thực sự có được hạnh phúc thì không được dừng lại. Vì dừng lại là chấp nhận cuộc đời này sẽ kết thúc cùng với quá nhiều điều dang dở.
 
Top