Dưới đây là tổng hợp các review của những bạn đã đi xem phim Khách Sạn Mumbai về và phần review sẽ tuân thủ theo quy tắc là trung thực nhất và không Spoil phim để tránh việc khi bạn đi xem sẽ không còn hấp dẫn nữa.
Nếu bạn đang có ý định đi xem phim này thì không thể bỏ qua các review bên dưới đây rồi nhé.
Sau khi mình trải qua 2 ngày rave khắc nghiệt: Big Alo Show và Dropgun tối hôm qua, thì hôm nay xã hơi trở lại xem phim + review dạo - lần này là review ngay cho nóng phim Thảm Sát Kinh Hoàng ở Khách Sạn Mumbai.
Từ đầu tới cuối phim mình không thể nào lột tả được cảm xúc, từ nỗi sợ hãi, ám ảnh, phẫn nộ tới tột cùng đều gôm vào phim này - chính kẻ ác cướp đi mạng sống của hơn cả trăm cả mấy người mà phải giật mình tột độ. Chưa kể thêm là tình nghĩa giữa nhân viên và khách hàng trong trường hợp hoạn nạn như vụ khủng bố gây thương vong quy mô cực lớn gây chấn động trong lịch sử Ấn Độ, xảy ra cách đây 11 năm trước.
Nhìn lại thì Khách Hàng Là Thượng Đế là một phương châm quan trọng khi nhân viên phục vụ khách hàng trên mọi lĩnh vực, nhưng một phương châm ấy trong lúc chúng ta gặp hoạn nạn bỗng chốc thành một sự tinh thần đoàn kết. ?
Tựu chung ngoài phim Us ra thì Hotel Mumbai là một bộ phim xứng đáng bỏ tiền ra rạp xem trong thời điểm hiện tại. Mọi người RẤT RẤT RẤT RẤT LÀ NÊN XEM PHIM NÀY. THỰC SỰ KHÔNG UỔNG TIỀN LẪN TIME ĐÂU CÁC BẠN Ạ! ?
Tổng kết: 9/10 là thăng điểm mình chấm cho phim này!
So vs những phim hot tuần này đang chiếu m thấy đáng bỏ tiền ra xem nhất ??
Mình ấn tượng vs a chàng này là diễn viên chính trong phim-nhân viên khách sạn-thuộc tầng lớp nghèo khổ nhưng mang 1 khí chất, sự dũng cảm tuyệt vời trong cuộc chiến giữ gìn sinh mạng cho những hành khách giúp họ được sông sót khi rơi vào cuộc khủng bố ks nơi a ấy làm việc. Cụm từ “Khách hàng là thượng đế” trong fim này mới thấy thấm theo nhiều nghĩa..vs những ng nhân viên ở đây thậm chí họ đặt tính mạng khách lên trên của mình.
Phim mang tính nhân văn-hành động bắn súng bt-k quá nh tình tiết gay cấn -tập trung vào diễn xuất tâm lý của nv là chủ yếu vì fim đi theo đúng sự thật vụ khủng bố liên hoàn xảy ra tại ấn độ cách đây chục năm.
Film giành được 2 giải thưởng của 2 liên hoan phim năm 2018!
Cho dù bạn có đọc hết bài review này của mình hay không thì “Hotel Mumbai” vẫn là một bộ phim nhất-định-phải-xem nhé! Đừng để “Friendzone” hay “Us” làm nó bị lu mờ ngoài rạp nha. Còn nếu cần thêm 1 vài lí do để dụ bạn ra rạp thì cứ đọc tiếp bài này đi và yên tâm là mình không spoil gì đâu.
Trước cả khi xem phim, trong các chuyện nói chuyện của mình với những người bạn đã có rất nhiều người nhắc đến câu chuyện: “Sinh ra ở một đất nước hoà bình và ít bạo loạn như Việt Nam thời điểm hiện tại thực sự là một điều may mắn”. Và khi xem phim rồi thì mình lại càng củng cố được thêm quan điểm đó.
Trong phim có rất nhiều súng, rất nhiều người chết và bị thương, rất nhiều sự hỗn loạn khi có tấn công của khủng bố. Chính quyền thì không trang bị đủ lực lượng an ninh phản ứng nhanh cần thiết. Đội cảnh sát chuyên nghiệp nhất thì phải điều động từ thủ đô New Delhi cách đó 800 dặm. Đến mức 6 – 7 tiếng từ đợt tấn công đầu tiên, mọi sự tồn tại của nhà chức trách mà chúng ta có thể nhìn ra trong phim chỉ là các anh cảnh sát địa phương được trang bị mấy khẩu súng lục.
Một xã hội hỗn loạn, một nền chính trị bất ổn định được thể hiện rất chi tiết từ những ngóc ngách nghèo khó nhất của thành phố đến những nơi tập trung nhiều người qua lại như bến thuyền, ga tàu… Ở đó chúng ta có thể thấy được sự hung hãn của khủng bố gần như được tiếp thêm sức mạnh vì môi trường xung quanh có quá nhiều thuận lợi để chúng thực hiện các hành động dã man như xả súng, giết người, bắt giữ con tin…
Phim đã làm rất tốt trong việc khắc hoạ tính cách của nhân vật. Mỗi nhân vật đều có cho mình những câu chuyện khác nhau, một lí do để hành động khác nhau nhưng tất cả đều rất rõ ràng và mạch lạc. Kể cả ở những tên khủng bố mà nhân vật tiêu biểu là Imran cũng có cho mình những lát cắt hợp lí. Những kẻ khủng bố liều chết bản chất đều xuất thân từ tầng lớp nghèo khó trong xã hội, lấy lí do là hành động vì tôn giáo, vì thượng đế… để liều mạng làm những hành động không thể dung tha nhằm mục đích kiếm tiền về cho gia đình. Mình nghĩ ai ai cũng sẽ thấy căm phẫn tư tưởng dùng tôn giáo để chỉ huy người khác hành động khủng bố sát nhân của kẻ đứng sau các cuộc điện thoại cho nhóm 10 tên cực đoan kia. Sử dụng tôn giáo cho mục đích sai trái và để hợp thức hoá cho các tội lỗi của mình gây ra chỉ bằng lí do: “Thánh Allah muốn như vậy!” thực sự là một việc mà khi xem phim chúng ta sẽ bức xúc đến phát điên.
Còn ở bên kia của cuộc thảm sát đẫm máu chúng ta có gì? Có một anh nhân viên khách sạn (Dev Patel – diễn viên chính “Triệu phú khu ổ chuột” thủ vai) một lòng yêu thương gia đình với một người vợ đang mang bầu và một đứa con gái bé bỏng ở nhà. Có một gia đình với vợ là Zahra có theo đạo Hồi và David (Armie Hammer – diễn viên chính “Call me by your name”) là người Mỹ đang đi du lịch cùng với một đứa con sơ sinh kèm một cô vú em trẻ tuổi. Có một tỉ phú người Nga thực ra là một cựu quân nhân và từng kinh doanh vũ khí trên chiến trường Afghanistan. Còn nhiều, nhiều nữa những nhân vật có thể chỉ lướt qua trong chốc lát.
Một bên là tư tưởng khủng bố cực đoan, giết người không ghê tay, chết vì đạo, hy sinh vì tôn giáo không tiếc mạng sống. Bên còn lại là những người vô tội thiếu may mắn bị đẩy vào hoàn cảnh không ai mong muốn. Những người yêu chuộng hoà bình, căm thù chiến tranh và nhất là trân trọng những giá trị gia đình (của bản thân cũng như của người khác) như chúng ta có lẽ sẽ không thể hiểu và cũng không muốn hiểu lí do vì sao những tên khủng bố lại hành động như vậy. Và thực ra chúng ta cũng chẳng cần hiểu. Chỉ cần biết cho dù với động cơ gì, chủ nghĩa khủng bố cũng đã để lại vô số những nỗi đau và mất mát cho cả người đã chết và người ở lại – và đó là tội ác không thể tha thứ.
Đó là quyết định họp nhân viên lại và cho mọi người tự do có thể ở lại hoặc trở về nhà an toàn với gia đình bằng cửa sau của ngài bếp trưởng. Là hành động bình tĩnh, dũng cảm trong rất nhiều tình huống cấp bách của Arjun cho dù bản thân anh cũng có 1 gia đình nhỏ ở nhà, cũng rất sợ hãi và thậm chí có cơ hội để trốn thoát một mình mà anh đã không hành động như vậy. Là hành động của các cô lễ tân nhất định không chịu gọi điện lên phòng cho khách để những tên khủng bố có cơ hội vào phòng xả súng lên người vô tội.
Từng việc nhỏ như bếp trưởng không chấp nhận được Arjun không đi giày ở đầu phim đến sự dũng cảm của tất cả đội ngũ nhân viên khách sạn Taj đã khiến cho mình có suy nghĩ rất khác về những người làm dịch vụ chuyên nghiệp. Họ thực sự có tình yêu rất lớn với công việc của mình, nơi làm việc của mình. Trong mỗi người đều có tinh thần trách nhiệm rất cao để mong muốn đưa đến cho khách hàng được những trải nghiệm tốt nhất.
Trong phim có một chi tiết đó là có 1 vị khách nữ đã tỏ ý sợ hãi với bộ râu quai nón và chiếc mũ truyền thống mà Arjun đội vì trông giống như những tên Hồi giáo cực đoan. Và Arjun đã có một cách xử lý hết sức duyên dáng và chuyên nghiệp khiến mình cực kì khâm phục. Còn chi tiết ra sao, xin mời xem phim.
Hãy xem phim nếu bạn muốn thấy sự chuyên nghiệp trong dịch vụ kiểu đẳng cấp 5 sao như thế nào.
Khác biệt về văn hoá, sự phân biệt chủng tộc – tôn giáo, các yếu tố khủng bố bất ngờ… có thể khiến bạn vô tình trở thành nạn nhân của những cuộc tấn công, thảm sát nguy hiểm y như trong phim vậy. Cuối phim vẫn có những người may mắn sống sót nhưng cũng có rất nhiều người đã ngã xuống – 1 cách oan uổng chẳng vì lí do gì cả.
Vậy nên đây cũng là một lời cảnh báo cho tất cả chúng ta khi quyết định đi du lịch đến một nơi nào đó. Bên cạnh cảnh đẹp, đồ ăn ngon, các nét văn hoá độc đáo thì còn cần phải tìm hiểu kĩ về tình hình an ninh, chính trị ở địa điểm chúng ta cần đến.
Với một kịch bản hay, chặt chẽ, dựa trên một sự kiện có thật hơn 10 năm trước. Cộng thêm cách dựng phim kịch tính, tạo cảm giác hồi hộp, căng thẳng cho người xem. Cùng năng lực diễn xuất không phải dạng vừa đâu của cả dàn diễn viên chính lẫn các diễn viên phụ. Đây là một bộ phim rất rất đáng xem. Xem xong chắc chắn các bạn sẽ thốt lên là phim xuất sắc vì đã khiến bạn trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc trong rạp đấy.
Chỉ có xem những phim khủng bố như này mới biết thấy hạnh phúc khi ở Việt Nam… Thề với anh em là xách đít đi coi phim này đi, hay vãi cả đái luôn… Vừa hay vừa thực tế đến mức phải thốt lên rằng “ thực tế nó là như thế “
Kiểu xem phim Mỹ nhiều rồi, cảm giác nó ảo ảo, Khủng bố luôn có nhân vật chính làm anh hùng, ko sợ đạn, ko sợ chết…. 1 mình cân cả lũ rồi trở thành anh hùng.
Phim này thì khác, thực tế vãi cả lol, nhân vật chính hay phụ như nhau, nghe tiếng súng cái là chạy tụt cả lol, trốn chết đĩ mẹ… không có chút kinh nghiệm để mà phản kháng, anh hùng trong phim chỉ là những nhân viên khách sạn, hi sinh tính mạng để mà bảo vệ khách hàng…. Luôn là những người đi trước để hứng đạn
Phim này dựa trên vụ khủng bố có thật, nên lên phim cũng thật như con lật đật luôn… hay mà cảm thấy sợ tụi lol khủng bố vãi cc, nó cầm súng nó bắn đúng nghĩa là Sấy luôn, nó sấy thẳng tay mà mặt ko hề biến sắc, người dân thì sợ hãi chạy tùm lum…
Nhìn chung phim hay, căng thẳng, sợ sệt, lo lắng… đầy đủ những cảm xúc chết tiệt của một vụ khủng bố mang lại…
Và như nói ở trên coi xong phim này yêu Việt Nam vãi chưởng, đất nước tuy chưa giàu bằng ai, nhưng an lành là số 1, và tao dám chắc là khủng bố ở đâu chứ ở Việt Nam đéo có tuổi, tại bọn khủng bố xả súng vào người chạy, chứ chưa chuẩn bị tâm lý khi càng bắn thì càng có người bu đông như Việt Nam đâu, vừa thay đạn cái là bị mất mẹ khẩu súng chứ đéo giỡn…..Đùa tí cho vui chứ Việt Nam mình luôn là số 1
4/5 điểm cho mức độ đáng xem của phim, mọi người nhớ đi coi nha… hay lắm
Xem thêm: Trấn Thành Review phim KHÁCH SẠN MUMBAI và ý nghĩa của phim
Đang cập nhật thêm....
Nếu bạn đang có ý định đi xem phim này thì không thể bỏ qua các review bên dưới đây rồi nhé.
Review 1
Từ đầu tới cuối phim mình không thể nào lột tả được cảm xúc, từ nỗi sợ hãi, ám ảnh, phẫn nộ tới tột cùng đều gôm vào phim này - chính kẻ ác cướp đi mạng sống của hơn cả trăm cả mấy người mà phải giật mình tột độ. Chưa kể thêm là tình nghĩa giữa nhân viên và khách hàng trong trường hợp hoạn nạn như vụ khủng bố gây thương vong quy mô cực lớn gây chấn động trong lịch sử Ấn Độ, xảy ra cách đây 11 năm trước.
Nhìn lại thì Khách Hàng Là Thượng Đế là một phương châm quan trọng khi nhân viên phục vụ khách hàng trên mọi lĩnh vực, nhưng một phương châm ấy trong lúc chúng ta gặp hoạn nạn bỗng chốc thành một sự tinh thần đoàn kết. ?
Tựu chung ngoài phim Us ra thì Hotel Mumbai là một bộ phim xứng đáng bỏ tiền ra rạp xem trong thời điểm hiện tại. Mọi người RẤT RẤT RẤT RẤT LÀ NÊN XEM PHIM NÀY. THỰC SỰ KHÔNG UỔNG TIỀN LẪN TIME ĐÂU CÁC BẠN Ạ! ?
Tổng kết: 9/10 là thăng điểm mình chấm cho phim này!
Review 2
Mình ấn tượng vs a chàng này là diễn viên chính trong phim-nhân viên khách sạn-thuộc tầng lớp nghèo khổ nhưng mang 1 khí chất, sự dũng cảm tuyệt vời trong cuộc chiến giữ gìn sinh mạng cho những hành khách giúp họ được sông sót khi rơi vào cuộc khủng bố ks nơi a ấy làm việc. Cụm từ “Khách hàng là thượng đế” trong fim này mới thấy thấm theo nhiều nghĩa..vs những ng nhân viên ở đây thậm chí họ đặt tính mạng khách lên trên của mình.
Phim mang tính nhân văn-hành động bắn súng bt-k quá nh tình tiết gay cấn -tập trung vào diễn xuất tâm lý của nv là chủ yếu vì fim đi theo đúng sự thật vụ khủng bố liên hoàn xảy ra tại ấn độ cách đây chục năm.
Film giành được 2 giải thưởng của 2 liên hoan phim năm 2018!
Review 2
1.YÊU CHUỘNG HOÀ BÌNH VÀ ĐỀ CAO TÌNH CẢM GIA ĐÌNH
“Hotel Mumbai” là bộ phim dựa trên vụ khủng bố có thật xảy ra thành phố lớn nhất của Ấn Độ là Mumbai năm 2008. 10 tên khủng bố cực đoan theo đạo Hồi từ Afghanistan đi thuyền tới Mumbai, lần lượt tấn công các tụ điểm công cộng trong thành phố bằng súng và lựu đạn. Khách sạn hạng sang Taj là điểm dừng chân cuối cùng của chúng, bị phong tỏa và chọn làm nơi giam giữ con tin.Trước cả khi xem phim, trong các chuyện nói chuyện của mình với những người bạn đã có rất nhiều người nhắc đến câu chuyện: “Sinh ra ở một đất nước hoà bình và ít bạo loạn như Việt Nam thời điểm hiện tại thực sự là một điều may mắn”. Và khi xem phim rồi thì mình lại càng củng cố được thêm quan điểm đó.
Trong phim có rất nhiều súng, rất nhiều người chết và bị thương, rất nhiều sự hỗn loạn khi có tấn công của khủng bố. Chính quyền thì không trang bị đủ lực lượng an ninh phản ứng nhanh cần thiết. Đội cảnh sát chuyên nghiệp nhất thì phải điều động từ thủ đô New Delhi cách đó 800 dặm. Đến mức 6 – 7 tiếng từ đợt tấn công đầu tiên, mọi sự tồn tại của nhà chức trách mà chúng ta có thể nhìn ra trong phim chỉ là các anh cảnh sát địa phương được trang bị mấy khẩu súng lục.
Một xã hội hỗn loạn, một nền chính trị bất ổn định được thể hiện rất chi tiết từ những ngóc ngách nghèo khó nhất của thành phố đến những nơi tập trung nhiều người qua lại như bến thuyền, ga tàu… Ở đó chúng ta có thể thấy được sự hung hãn của khủng bố gần như được tiếp thêm sức mạnh vì môi trường xung quanh có quá nhiều thuận lợi để chúng thực hiện các hành động dã man như xả súng, giết người, bắt giữ con tin…
Phim đã làm rất tốt trong việc khắc hoạ tính cách của nhân vật. Mỗi nhân vật đều có cho mình những câu chuyện khác nhau, một lí do để hành động khác nhau nhưng tất cả đều rất rõ ràng và mạch lạc. Kể cả ở những tên khủng bố mà nhân vật tiêu biểu là Imran cũng có cho mình những lát cắt hợp lí. Những kẻ khủng bố liều chết bản chất đều xuất thân từ tầng lớp nghèo khó trong xã hội, lấy lí do là hành động vì tôn giáo, vì thượng đế… để liều mạng làm những hành động không thể dung tha nhằm mục đích kiếm tiền về cho gia đình. Mình nghĩ ai ai cũng sẽ thấy căm phẫn tư tưởng dùng tôn giáo để chỉ huy người khác hành động khủng bố sát nhân của kẻ đứng sau các cuộc điện thoại cho nhóm 10 tên cực đoan kia. Sử dụng tôn giáo cho mục đích sai trái và để hợp thức hoá cho các tội lỗi của mình gây ra chỉ bằng lí do: “Thánh Allah muốn như vậy!” thực sự là một việc mà khi xem phim chúng ta sẽ bức xúc đến phát điên.
Còn ở bên kia của cuộc thảm sát đẫm máu chúng ta có gì? Có một anh nhân viên khách sạn (Dev Patel – diễn viên chính “Triệu phú khu ổ chuột” thủ vai) một lòng yêu thương gia đình với một người vợ đang mang bầu và một đứa con gái bé bỏng ở nhà. Có một gia đình với vợ là Zahra có theo đạo Hồi và David (Armie Hammer – diễn viên chính “Call me by your name”) là người Mỹ đang đi du lịch cùng với một đứa con sơ sinh kèm một cô vú em trẻ tuổi. Có một tỉ phú người Nga thực ra là một cựu quân nhân và từng kinh doanh vũ khí trên chiến trường Afghanistan. Còn nhiều, nhiều nữa những nhân vật có thể chỉ lướt qua trong chốc lát.
Một bên là tư tưởng khủng bố cực đoan, giết người không ghê tay, chết vì đạo, hy sinh vì tôn giáo không tiếc mạng sống. Bên còn lại là những người vô tội thiếu may mắn bị đẩy vào hoàn cảnh không ai mong muốn. Những người yêu chuộng hoà bình, căm thù chiến tranh và nhất là trân trọng những giá trị gia đình (của bản thân cũng như của người khác) như chúng ta có lẽ sẽ không thể hiểu và cũng không muốn hiểu lí do vì sao những tên khủng bố lại hành động như vậy. Và thực ra chúng ta cũng chẳng cần hiểu. Chỉ cần biết cho dù với động cơ gì, chủ nghĩa khủng bố cũng đã để lại vô số những nỗi đau và mất mát cho cả người đã chết và người ở lại – và đó là tội ác không thể tha thứ.
2.LÀM TRONG NGÀNH DỊCH VỤ, KHÁCH SẠN:
Những nhân vật như Arjun, bếp trưởng Hemant Oberoi cùng các nhân viên khác trong khách sạn Taj khi không bỏ chạy mà quyết định ở lại bảo vệ các du khách đã thực sự là những anh hùng trong mắt mình.Đó là quyết định họp nhân viên lại và cho mọi người tự do có thể ở lại hoặc trở về nhà an toàn với gia đình bằng cửa sau của ngài bếp trưởng. Là hành động bình tĩnh, dũng cảm trong rất nhiều tình huống cấp bách của Arjun cho dù bản thân anh cũng có 1 gia đình nhỏ ở nhà, cũng rất sợ hãi và thậm chí có cơ hội để trốn thoát một mình mà anh đã không hành động như vậy. Là hành động của các cô lễ tân nhất định không chịu gọi điện lên phòng cho khách để những tên khủng bố có cơ hội vào phòng xả súng lên người vô tội.
Từng việc nhỏ như bếp trưởng không chấp nhận được Arjun không đi giày ở đầu phim đến sự dũng cảm của tất cả đội ngũ nhân viên khách sạn Taj đã khiến cho mình có suy nghĩ rất khác về những người làm dịch vụ chuyên nghiệp. Họ thực sự có tình yêu rất lớn với công việc của mình, nơi làm việc của mình. Trong mỗi người đều có tinh thần trách nhiệm rất cao để mong muốn đưa đến cho khách hàng được những trải nghiệm tốt nhất.
Trong phim có một chi tiết đó là có 1 vị khách nữ đã tỏ ý sợ hãi với bộ râu quai nón và chiếc mũ truyền thống mà Arjun đội vì trông giống như những tên Hồi giáo cực đoan. Và Arjun đã có một cách xử lý hết sức duyên dáng và chuyên nghiệp khiến mình cực kì khâm phục. Còn chi tiết ra sao, xin mời xem phim.
Hãy xem phim nếu bạn muốn thấy sự chuyên nghiệp trong dịch vụ kiểu đẳng cấp 5 sao như thế nào.
3.NGƯỜI THÍCH ĐI DU LỊCH, KHÁM PHÁ:
Xem “Hotel Mumbai” làm mình nhớ đến sự việc đoàn khách du lịch Việt Nam gặp khủng bố ở Ai Cập hồi cuối năm ngoái. Cả bộ phim lẫn câu chuyện có thật kia đã khiến cho mình ý thức được rất rõ ràng sự nguy hiểm tiềm tàng khi đi du lịch nước ngoài mà ở các vùng có chính trị không ổn định.Khác biệt về văn hoá, sự phân biệt chủng tộc – tôn giáo, các yếu tố khủng bố bất ngờ… có thể khiến bạn vô tình trở thành nạn nhân của những cuộc tấn công, thảm sát nguy hiểm y như trong phim vậy. Cuối phim vẫn có những người may mắn sống sót nhưng cũng có rất nhiều người đã ngã xuống – 1 cách oan uổng chẳng vì lí do gì cả.
Vậy nên đây cũng là một lời cảnh báo cho tất cả chúng ta khi quyết định đi du lịch đến một nơi nào đó. Bên cạnh cảnh đẹp, đồ ăn ngon, các nét văn hoá độc đáo thì còn cần phải tìm hiểu kĩ về tình hình an ninh, chính trị ở địa điểm chúng ta cần đến.
TÓM LẠI
Với một kịch bản hay, chặt chẽ, dựa trên một sự kiện có thật hơn 10 năm trước. Cộng thêm cách dựng phim kịch tính, tạo cảm giác hồi hộp, căng thẳng cho người xem. Cùng năng lực diễn xuất không phải dạng vừa đâu của cả dàn diễn viên chính lẫn các diễn viên phụ. Đây là một bộ phim rất rất đáng xem. Xem xong chắc chắn các bạn sẽ thốt lên là phim xuất sắc vì đã khiến bạn trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc trong rạp đấy.
Review 4
Kiểu xem phim Mỹ nhiều rồi, cảm giác nó ảo ảo, Khủng bố luôn có nhân vật chính làm anh hùng, ko sợ đạn, ko sợ chết…. 1 mình cân cả lũ rồi trở thành anh hùng.
Phim này thì khác, thực tế vãi cả lol, nhân vật chính hay phụ như nhau, nghe tiếng súng cái là chạy tụt cả lol, trốn chết đĩ mẹ… không có chút kinh nghiệm để mà phản kháng, anh hùng trong phim chỉ là những nhân viên khách sạn, hi sinh tính mạng để mà bảo vệ khách hàng…. Luôn là những người đi trước để hứng đạn
Phim này dựa trên vụ khủng bố có thật, nên lên phim cũng thật như con lật đật luôn… hay mà cảm thấy sợ tụi lol khủng bố vãi cc, nó cầm súng nó bắn đúng nghĩa là Sấy luôn, nó sấy thẳng tay mà mặt ko hề biến sắc, người dân thì sợ hãi chạy tùm lum…
Nhìn chung phim hay, căng thẳng, sợ sệt, lo lắng… đầy đủ những cảm xúc chết tiệt của một vụ khủng bố mang lại…
Và như nói ở trên coi xong phim này yêu Việt Nam vãi chưởng, đất nước tuy chưa giàu bằng ai, nhưng an lành là số 1, và tao dám chắc là khủng bố ở đâu chứ ở Việt Nam đéo có tuổi, tại bọn khủng bố xả súng vào người chạy, chứ chưa chuẩn bị tâm lý khi càng bắn thì càng có người bu đông như Việt Nam đâu, vừa thay đạn cái là bị mất mẹ khẩu súng chứ đéo giỡn…..Đùa tí cho vui chứ Việt Nam mình luôn là số 1
4/5 điểm cho mức độ đáng xem của phim, mọi người nhớ đi coi nha… hay lắm
Xem thêm: Trấn Thành Review phim KHÁCH SẠN MUMBAI và ý nghĩa của phim
Đang cập nhật thêm....