Dưới đây là tổng hợp các review, đánh giá và nhận xét của những bạn đã đi xem phim SÁT THỦ JOHN WICK 3: CHUẨN BỊ CHIẾN TRANH do Keanu Reeves đóng và phần review sẽ tuân thủ theo quy tắc là trung thực nhất và không Spoil phim để tránh việc khi bạn đi xem sẽ không còn hấp dẫn nữa.Nếu bạn đang có ý định đi xem phim này thì không thể bỏ qua các review bên dưới đây rồi nhé.
Nếu bạn đang thắc mắc có nên đi xem phim John Wick phần 3 mặc dù chưa xem phần 1 và 2 thì đọc qua bài viết bên dưới đây để có thể trải nghiệm phim 1 cách hay nhất nhé.
Đã bao lâu rồi bạn mới xem được một phim hành động mãn nhãn với cốt truyện riêng biệt?
Deadpool ư? Quá hài hước và đáng yêu.
Mission Impossible 6? Tom Cruise chạy và té gãy chân cùng cú threesome trong nhà vệ sinh thôi mà.
Avengers 3 và 4: Really?
Aquaman : Cũng tàm tạm.
Fast and Furious 8: Seriously?
Thật ra những phim trên không phải là không hay, nhưng ngoài Deadpool ra thì các phim còn lại đều làm cho nhóm khán giả trẻ xem, nên phần hành động sẽ bớt bạo lực, câu chuyện cũng được làm nhẹ nhàng lại để nhà sản xuất còn kiếm tiền vé. Lẻ loi trong số đó là Kingsman The Secret Serivce với cảnh tàn sát trong nhà thờ quá đỉnh.
Thi thoảng, tôi vẫn ngồi xem lại Bourne trilogy, hay Terminator 1, Face/Off hay loạt phim hành động của các anh tài Hong Kong như Châu Nhuận Phát, Lưu Đức Hòa… Những bộ phim của thập niên 90s, 2000s ấy có cốt truyện đơn giản, nhưng khí chất mạnh mẽ của nhân vật, cùng những màn hành động gãy gọn, tàn bạo là thứ “chất” rất riêng mà đã lâu rồi không thấy lại trên màn ảnh Hollywood.
Không phải ngẫu nhiên mà những bộ phim như Ong Bak (2005), The Raid 1 và 2 (2011 và 2014) nổi lên, xâm chiếm thị trường Hollywood. Lý do rất đơn giản: số lượng những gã đàn ông thích phim hành động có máu me cũng nhiều không kém các em tuổi teen thích Siêu Anh Hùng.
Sở dĩ phải dài dòng như thế, là bởi cảm giác đầu tiên khi xem John Wick 3 chính là cảm giác “gặp lại cố nhân”. Chỉ trong 5 phút đầu phim, đập vào mắt người xem là những màn đua xe bắn súng, đấu võ được quay và dựng công phu (dù có bị cắt vài cảnh tại VN do bạo lực). Trong mỗi cảnh quay là sự dàn dựng công phu để người xem có thể nắm bắt lập tức chuyện gì đang xảy ra: John đang nhắm vào ai? Kẻ thù anh ta ở đâu? John dùng thế võ hay vũ khí gì để hạ bọn chúng? Không dừng lại ở đó Chad Stahelski còn tăng tính nghệ thuật tối đa ở việc sử dụng ánh sáng và màu sắc để tăng mạnh cảm xúc trong các cảnh quay: nhạc cổ điển khi chiến đấu, những cảnh múa ba lê chen lẫn với cảnh chém giết. Bạn không cần học điện ảnh để thấy được cái đẹp trong những cảnh đó. Tất cả những gì bạn cần là thở nhẹ, nhìn kĩ và chìm vào bữa tiệc màu sắc đầy huyền ảo mà cũng vô cùng bạo lực này. Một cử chỉ đẹp của Chad Stahelski nữa là việc ông tri ân bậc thầy điện ảnh Buster Keaton ngay đầu phim bằng môt đoạn phim trắng đen trên màn hình LED ở quảng trường.
Để không phí phạm sức mạnh của hành động, mạch phim được triển khai một cách liền mạch, gãy gọn, không dài dòng khiến cho khán giả bị cuốn ngay vào hành trình chạy trốn của John. Và để cho não của khán giả được “giãn” ra hòng bắt kịp quá trình này, một vài cảnh hài hước được thêm vào rất duyên. Nó không phải kiểu hài làm mất hết cảm xúc như một vài bộ phim siêu anh hùng hay hành động hài, mà là kiểu hài hước với khán giả thôi, còn với nhân vật thì đúng nghĩa “cười ra nước mắt” ấy. Nói thế, để nhấn mạnh rằng chất kịch tính của John Wick 3 có thể giúp bộ phim đứng trên đỉnh cao của điện ảnh mấy năm trở lại đây!
Tuyệt hơn nữa là cốt truyện và bối cảnh của phim không ngừng được mở rộng để John Wick có thể tung hoành. Như các bạn đã biết, sau khi giết Santiano trong phần 2, John Wick đã vi phạm luật và bị ban lệnh Excommunicado (Khai trừ). Anh trở thành đối tượng truy sát của toàn thể giới sát thủ dưới sự giám sát của Hội Tối Thượng. Giờ đây, hi vọng duy nhất của John là tiếp cận với cấp cao của Hội Tối Thượng để họ có thể xem xét lại phán quyết của mình. Hành trình này của John mở ra nhiều khía cạnh của thế giới ngầm mà anh thuộc về. Ngoài ra, hành trình này còn hé lộ thêm về xuất thân của John, cũng như về nhân vật chính trong series The Continental (Một series dựa trên thế giới của John Wick).
Và để làm được điều này, dàn cast tuyệt vời của John Wick chính là người đóng góp lớn nhất. Có cảm tưởng các nhân vật trong phim không ai là vai phụ cả. Vì mỗi người trong số họ đều có một cá tính riêng và đóng góp đặc thù cho sự phát triển của cốt truyện và ảnh hưởng đến hành động của John. Từ nàng Sofia kiếu diễm và nặng tình nghĩa của Halle Berry, đến The Adjudicator (Người Phán Quyết) lạnh lùng của Kate Dillon … tất cả bọn họ đều đang sống, cư xử theo một khuôn phép nghiêm ngặt. Điều đó làm cho thế giới ngầm của John Wick hiện lên, chân thật và hấp dẫn hơn bao giờ hết. Đặc biệt là có sự xuất hiện của một nhân vật siêu cấp cu te phô mai que (không phải mấy con ch*) sẽ khiến các bạn nữ cảm động.
Cá nhân tôi, một fan của Keanu Reeves thì cảnh John nói lên câu “Guns, lot of guns” khi chuẩn bị cho cuộc chiến cuối phim là thời khắc lên đỉnh, nó ngọt ngào như trái cherry trên đỉnh của ly kem chocolate và dạt dào cảm xúc như tiếng máy ATM nhả tiền lương cho tôi đem nộp vợ vào cuối tháng vậy. Tại sao ư? Vì nó là câu thoại trong bộ phim Ma Trận lừng danh đã đem lại tiếng tăm cho Keanu Reeves!
Điểm trừ của bộ phim có lẽ là cái kết, chính cái kết đã làm sụt giảm khá nhiều cảm xúc của tôi. Nhưng thôi, chả mấy khi có một bộ phim đủ mạnh để “thổi bay” những câu cằn nhằn của các vị client hãm cành, những u sầu của một kiếp người đâu, nên cứ thế mà tận hưởng, các bạn nhé.
John Wick 3: Parabellum không mang đến cảm giác thỏa mãn lắm. Nó giống như một bản nâng cấp của phần 2, hơn là điều gì đó mới mẻ.
Chất hành động bạo lực và chân thực của phim, tuyệt vời nhất ở phần 1, giờ đã nghiêng hẳn sang giả tưởng. Tất nhiên, chúng ta chấp nhận rằng nhân vật chính không thể chết và có sức chịu đựng phi thường. Nhưng đến mức như trong Wick 3 thì chàng sát thủ có lẽ có năng lực siêu anh hùng.
Những con “creeps” trong phim, tạm gọi thế, giờ không khác gì đám AI vô dụng trong những game bắn súng tồi. Phản ứng chậm chạp, còn tài thiện xạ thì có lẽ phải cạnh tranh với đám Stormtrooper bên Star Wars. Bản thân Wick 3 cũng giống như một tựa game, khi nhân vật đi từ màn này qua màn khác để chiến đấu.
Một trong những lí do tôi thích phần 1 là chúng ta đồng cảm với nhân vật “ông kẹ”. Anh ta có một câu chuyện rõ ràng, dù theo mô típ: Gã sát thủ lánh đời bị quá khứ lôi trở lại. Những chi tiết như chú ch* khiến ta cảm động.
Đến phần này thì John Wick không còn là một nhân vật có thật nữa. Anh ta trở thành một nhân vật game, được điều khiển để bắn giết. Các lựa chọn của anh cũng mờ nhạt. Chúng ta cũng không lo lắng hay hồi hộp cho anh, vì khỏe như vậy thì ai chơi.
Các nhân vật khác thì hành xử như trên sân khấu kịch, nói năng kiểu cách và diễn đầy khoa trương. Thế giới sát thủ giờ trông giống như thế giới Broadway.
Tất nhiên, Wick 3 vẫn là một phim giải trí theo kiểu thoát li hiện tại tốt. Phần hình ảnh và màu sắc của phim ấn tượng ngay từ những khung hình đầu tiên về New York một đêm mưa. Có nhiều trường đoạn hành động sáng tạo và hấp dẫn, xen kẽ chất hài đặc trưng, rõ ràng ở một đẳng cấp khác so với mặt bằng chung.
Mình vừa bước ra khỏi BHD là vội vội vàng vàng đặt laptop xuống gần ổ cắm để lên review ngay cho các cậu, bởi vì sao? Phim quá tuyệt vời trời mẹ 2 tiếng dài nhất cuộc đời nhưng không hề chán, toát mồ hôi từ chân lên tới đầu từ môi trên tuồn xuống mẹ môi dưới ạ. Lục tung cả Google gần 10 phút mãi mới tìm được cái poster đẹp đẽ hoàn chỉnh để đăng lên.
Hic, bình sinh là 1 con bê-đê bóng gió yêu hòa bình chuộng màu tím và ghét bạo lực chiến tranh nhưng mình phải công nhận là xem John Wick 3 đánh nhau đã vclon. Từ đầu đến cuối phim đánh liên tọi không ngừng nghỉ, khán giả đúng kiểu mồm chưa kịp đóng thì mắt đã phải mở hết công suất để hứng trọn nhát kiếm tiếp theo của anh John. Đã từng giây từng phút! Thề, John Wick 3 hay hơn 2 chapters trước là cái chắc luôn, và phim tuy mới sneak show ít ngày nhưng đang giữ số điểm 98% cà chua tươi trên Rotten Tomatoes, nhận được rất nhiều đánh giá tích cực từ các reviewer uy tín.
Phim quá choáng ngợp về mặt hành động nên giờ ngồi review quên mẹ nội dung chi tiết rồi, chỉ nhớ là cả đám người xông vào chém giết lẫn nhau chỉ vì một cái Hội Tối Thượng và vài con ch*. Nhưng gạt phần đó đi, quan trọng là kịch bản rất ít lỗ hổng, cái này là một điểm cộng lớn. Nhịp phim mặc dù 80% thời lượng là các cảnh hành động gay cấn nhưng vẫn đủ co giãn để cân bằng lại cảm xúc của khán giả. Chưa kể, những tình tiết hài hước được gài cắm vào rất nhẹ nhàng và duyên. Không phải là kiểu cười phá lên như các phim thuần hài, mà sẽ là những sự tủm tỉm nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ gây ấn tượng.
Một tràng vỗ tay cực kì, cực kì và cực kì lớn dành cho diễn viên chính, vai John Wick bởi các màn chiến nhau của anh trên màn ảnh thực sự cực phẩm. Không thể tin được lại có một bộ phim sở hữu các pha hành động mãn nhãn, kịch tính, gay cấn, giật gân và hồi hộp đến thế. Có những phân cảnh John đánh nhau với nguyên 1 đám người xấu 7 8 đứa trong vòng 7 phút liền. Quá đã. Chân vẫn giữ trên xe, một tay vít ga, tay còn lại lúc thì cầm súng bắn lúc thì dùng củi trỏ cho thằng loz kia một nhát chí mạng và lúc thì cướp mẹ kiếm người ta luôn. Ôi thề hâm mộ thực sự. Mọi cảm xúc quá là điên rồ, cảm giác như đang chơi một trò chơi điện tử chứ không phải là thưởng thức phim ảnh đơn thuần. Nói phần 3 này là siêu phẩm cũng không ngoa, worth the wait vãi cả đáiiiiii trời ơi
T.T
Âm thanh sống động, hình ảnh thì khỏi bàn đi, quá trau chuốt chỉn chu và đồng bộ, làm toát lên cái vibes huyền bí, kịch tính cần có. Gửi phim chiếc điểm 9/10, đm xuất sắc ạ!
Ko ngờ cũng có ngày mình cảm thấy thất vọng về phim anh Wick ☹
Chuyện là, phần 3 này Keanu chọn diễn một vai superhuman mà quên rằng tầm giờ chả có ai làm trò đấy tốt hơn Dwayne "hòn đá" Johnson hết. Nếu bạn chưa hiểu ý tớ thì có thể tìm xem mấy phim gần đây của chú trọc mét 9 này, đặc biệt là Skyscraper mới ra năm ngoái: Rock hói đóng 1 chú thương binh cụt chân leo lên tầng thượng tòa nhà cao nhất thế giới cứu vợ con, mà sau khi xem được nửa phim bạn sẽ quên mn luôn chú ấy đang bị què, cái chân giả còn dùng để vụt tạm khá đầm tay lúc hết đạn.
Anh Wick phần này cũng thế, vết thương sâu toàn nhắm động mạch, máu cứ chảy, hành thì cứ đều đều đầu, bụng, sườn, cổ ăn thối mồm. Oke đợi tí đã cho xin 2 nhịp thở sâu. Hít hà... Hítttttt... huệ...
"Rồi xong, ngon nhào dzô! I can do dis all day" ?
(Tuy nhiên các sát thủ đối đầu ko được may mắn như thế, thường thì một đấm hoặc một đạp là họ thở ko ra hơi rồi ? )
Đạo diễn cố gắng mang đến tất cả những điều đã làm nên thành công từ 2 phần trước vào Parabellum. Tuy nhiên ko có một yếu tố nào thực sự được làm tới trừ những pha headshot tóe máu tươi. Âm nhạc trung bình. Thoại cũng không chất tí nào. Và gương mặt của ah giút si Wick, nếu mà nói theo góc nhìn của dân chuyên văn, thì đã ko còn một chút nào sự giận dữ nữa, gương mặt ko có cảm xúc, gương mặt của một Baba Yaga thực thụ, máu lạnh, không tha thứ, không nhân từ... Nghe ổn đấy chứ nhỉ?
Không hẳn ? bởi vì cả bộ phim chẳng có một góc máy hay tình tiết nào thực sự bổ trợ cho bài bình văn kia hết. Tương tác biểu cảm giữa các vai diễn khiến mình cảm thấy tất cả mớ lộn xộn này là cái giá JW phải trả do những gì mình đã gây ra, chứ ko hề có một mục tiêu nào rõ ràng hay sự quyết tâm ở đây (có chi tiết nhắc đến ko đồng nghĩa là vấn đề đã được giải quyết nhé các bạn, nó giống như câu hứa suông ấy, ko có thì ko được, nhưng có chỉ cho đủ thủ tục thôi).
Bỏ qua mấy cái nút thắt được cởi quá đơn điệu và dàn nhân vật phụ thừa thãi kém sang, thì điểm sáng của phim chính là hành động. Đập ko ngơi nghỉ, thấy nhau là đập, cũng phải thôi, 15 củ trump cơ mà. 4 viên thuốc kích thích không biết hãng gì nhưng nó thực sự tốt đấy ? Tuy nhiên chính vì những điểm yếu mình nêu ra ở trên, khiến bộ phim trở thành một hành trình khá mệt mỏi.
Cuối cùng, một điểm trừ cá nhân khiến mình đi đến thất vọng, chính là màn thể hiện của 2 võ sư Philippines Yayan Ruhian và Cecef Arif Rahman, mà trong phim là cặp đôi sát thủ xài dao móc ??? Nó khá là tệ so với những gì mình mong chờ. Mình có thể bỏ qua hết lỗi lầm nếu màn tỉ thí này mãn nhãn hơn ?
Bởi vì thật trùng hợp, là 2 vị võ sư này cũng cầm dao móc tham gia lóc thịt trong một bộ phim với nhịp điệu gần như y hệt JW3, nhưng lại khiến mình VÔ CÙNG HÀI LÒNG, đó là The Raid 2: Redemption (phần 1 cũng hay lắm nhưng mình yêu phần 2 hơn). Cùng là chặt chém bắn giết từ đầu đến cuối phim nhưng tác phẩm điện ảnh Indonesia lồng ghép những mảng màu cảm xúc rất tốt, và chắc chắn là võ thuật phim này đẹp hơn nhiều lắm ?
Plot của phim cũng bất ngờ nhưng ko thực sự hấp dẫn.
Tóm lại là... spoiled nhẹ nhàng nhé ? Sẽ có phần 4. Và chắc mình sẽ vẫn đi xem với một tâm thế ít hy vọng hơn.Haha...
Review 1
Deadpool ư? Quá hài hước và đáng yêu.
Mission Impossible 6? Tom Cruise chạy và té gãy chân cùng cú threesome trong nhà vệ sinh thôi mà.
Avengers 3 và 4: Really?
Aquaman : Cũng tàm tạm.
Fast and Furious 8: Seriously?
Thật ra những phim trên không phải là không hay, nhưng ngoài Deadpool ra thì các phim còn lại đều làm cho nhóm khán giả trẻ xem, nên phần hành động sẽ bớt bạo lực, câu chuyện cũng được làm nhẹ nhàng lại để nhà sản xuất còn kiếm tiền vé. Lẻ loi trong số đó là Kingsman The Secret Serivce với cảnh tàn sát trong nhà thờ quá đỉnh.
Thi thoảng, tôi vẫn ngồi xem lại Bourne trilogy, hay Terminator 1, Face/Off hay loạt phim hành động của các anh tài Hong Kong như Châu Nhuận Phát, Lưu Đức Hòa… Những bộ phim của thập niên 90s, 2000s ấy có cốt truyện đơn giản, nhưng khí chất mạnh mẽ của nhân vật, cùng những màn hành động gãy gọn, tàn bạo là thứ “chất” rất riêng mà đã lâu rồi không thấy lại trên màn ảnh Hollywood.
Không phải ngẫu nhiên mà những bộ phim như Ong Bak (2005), The Raid 1 và 2 (2011 và 2014) nổi lên, xâm chiếm thị trường Hollywood. Lý do rất đơn giản: số lượng những gã đàn ông thích phim hành động có máu me cũng nhiều không kém các em tuổi teen thích Siêu Anh Hùng.
Sở dĩ phải dài dòng như thế, là bởi cảm giác đầu tiên khi xem John Wick 3 chính là cảm giác “gặp lại cố nhân”. Chỉ trong 5 phút đầu phim, đập vào mắt người xem là những màn đua xe bắn súng, đấu võ được quay và dựng công phu (dù có bị cắt vài cảnh tại VN do bạo lực). Trong mỗi cảnh quay là sự dàn dựng công phu để người xem có thể nắm bắt lập tức chuyện gì đang xảy ra: John đang nhắm vào ai? Kẻ thù anh ta ở đâu? John dùng thế võ hay vũ khí gì để hạ bọn chúng? Không dừng lại ở đó Chad Stahelski còn tăng tính nghệ thuật tối đa ở việc sử dụng ánh sáng và màu sắc để tăng mạnh cảm xúc trong các cảnh quay: nhạc cổ điển khi chiến đấu, những cảnh múa ba lê chen lẫn với cảnh chém giết. Bạn không cần học điện ảnh để thấy được cái đẹp trong những cảnh đó. Tất cả những gì bạn cần là thở nhẹ, nhìn kĩ và chìm vào bữa tiệc màu sắc đầy huyền ảo mà cũng vô cùng bạo lực này. Một cử chỉ đẹp của Chad Stahelski nữa là việc ông tri ân bậc thầy điện ảnh Buster Keaton ngay đầu phim bằng môt đoạn phim trắng đen trên màn hình LED ở quảng trường.
Để không phí phạm sức mạnh của hành động, mạch phim được triển khai một cách liền mạch, gãy gọn, không dài dòng khiến cho khán giả bị cuốn ngay vào hành trình chạy trốn của John. Và để cho não của khán giả được “giãn” ra hòng bắt kịp quá trình này, một vài cảnh hài hước được thêm vào rất duyên. Nó không phải kiểu hài làm mất hết cảm xúc như một vài bộ phim siêu anh hùng hay hành động hài, mà là kiểu hài hước với khán giả thôi, còn với nhân vật thì đúng nghĩa “cười ra nước mắt” ấy. Nói thế, để nhấn mạnh rằng chất kịch tính của John Wick 3 có thể giúp bộ phim đứng trên đỉnh cao của điện ảnh mấy năm trở lại đây!
Tuyệt hơn nữa là cốt truyện và bối cảnh của phim không ngừng được mở rộng để John Wick có thể tung hoành. Như các bạn đã biết, sau khi giết Santiano trong phần 2, John Wick đã vi phạm luật và bị ban lệnh Excommunicado (Khai trừ). Anh trở thành đối tượng truy sát của toàn thể giới sát thủ dưới sự giám sát của Hội Tối Thượng. Giờ đây, hi vọng duy nhất của John là tiếp cận với cấp cao của Hội Tối Thượng để họ có thể xem xét lại phán quyết của mình. Hành trình này của John mở ra nhiều khía cạnh của thế giới ngầm mà anh thuộc về. Ngoài ra, hành trình này còn hé lộ thêm về xuất thân của John, cũng như về nhân vật chính trong series The Continental (Một series dựa trên thế giới của John Wick).
Và để làm được điều này, dàn cast tuyệt vời của John Wick chính là người đóng góp lớn nhất. Có cảm tưởng các nhân vật trong phim không ai là vai phụ cả. Vì mỗi người trong số họ đều có một cá tính riêng và đóng góp đặc thù cho sự phát triển của cốt truyện và ảnh hưởng đến hành động của John. Từ nàng Sofia kiếu diễm và nặng tình nghĩa của Halle Berry, đến The Adjudicator (Người Phán Quyết) lạnh lùng của Kate Dillon … tất cả bọn họ đều đang sống, cư xử theo một khuôn phép nghiêm ngặt. Điều đó làm cho thế giới ngầm của John Wick hiện lên, chân thật và hấp dẫn hơn bao giờ hết. Đặc biệt là có sự xuất hiện của một nhân vật siêu cấp cu te phô mai que (không phải mấy con ch*) sẽ khiến các bạn nữ cảm động.
Cá nhân tôi, một fan của Keanu Reeves thì cảnh John nói lên câu “Guns, lot of guns” khi chuẩn bị cho cuộc chiến cuối phim là thời khắc lên đỉnh, nó ngọt ngào như trái cherry trên đỉnh của ly kem chocolate và dạt dào cảm xúc như tiếng máy ATM nhả tiền lương cho tôi đem nộp vợ vào cuối tháng vậy. Tại sao ư? Vì nó là câu thoại trong bộ phim Ma Trận lừng danh đã đem lại tiếng tăm cho Keanu Reeves!
Điểm trừ của bộ phim có lẽ là cái kết, chính cái kết đã làm sụt giảm khá nhiều cảm xúc của tôi. Nhưng thôi, chả mấy khi có một bộ phim đủ mạnh để “thổi bay” những câu cằn nhằn của các vị client hãm cành, những u sầu của một kiếp người đâu, nên cứ thế mà tận hưởng, các bạn nhé.
Review 2
Chất hành động bạo lực và chân thực của phim, tuyệt vời nhất ở phần 1, giờ đã nghiêng hẳn sang giả tưởng. Tất nhiên, chúng ta chấp nhận rằng nhân vật chính không thể chết và có sức chịu đựng phi thường. Nhưng đến mức như trong Wick 3 thì chàng sát thủ có lẽ có năng lực siêu anh hùng.
Những con “creeps” trong phim, tạm gọi thế, giờ không khác gì đám AI vô dụng trong những game bắn súng tồi. Phản ứng chậm chạp, còn tài thiện xạ thì có lẽ phải cạnh tranh với đám Stormtrooper bên Star Wars. Bản thân Wick 3 cũng giống như một tựa game, khi nhân vật đi từ màn này qua màn khác để chiến đấu.
Một trong những lí do tôi thích phần 1 là chúng ta đồng cảm với nhân vật “ông kẹ”. Anh ta có một câu chuyện rõ ràng, dù theo mô típ: Gã sát thủ lánh đời bị quá khứ lôi trở lại. Những chi tiết như chú ch* khiến ta cảm động.
Đến phần này thì John Wick không còn là một nhân vật có thật nữa. Anh ta trở thành một nhân vật game, được điều khiển để bắn giết. Các lựa chọn của anh cũng mờ nhạt. Chúng ta cũng không lo lắng hay hồi hộp cho anh, vì khỏe như vậy thì ai chơi.
Các nhân vật khác thì hành xử như trên sân khấu kịch, nói năng kiểu cách và diễn đầy khoa trương. Thế giới sát thủ giờ trông giống như thế giới Broadway.
Tất nhiên, Wick 3 vẫn là một phim giải trí theo kiểu thoát li hiện tại tốt. Phần hình ảnh và màu sắc của phim ấn tượng ngay từ những khung hình đầu tiên về New York một đêm mưa. Có nhiều trường đoạn hành động sáng tạo và hấp dẫn, xen kẽ chất hài đặc trưng, rõ ràng ở một đẳng cấp khác so với mặt bằng chung.
Review 3
Hic, bình sinh là 1 con bê-đê bóng gió yêu hòa bình chuộng màu tím và ghét bạo lực chiến tranh nhưng mình phải công nhận là xem John Wick 3 đánh nhau đã vclon. Từ đầu đến cuối phim đánh liên tọi không ngừng nghỉ, khán giả đúng kiểu mồm chưa kịp đóng thì mắt đã phải mở hết công suất để hứng trọn nhát kiếm tiếp theo của anh John. Đã từng giây từng phút! Thề, John Wick 3 hay hơn 2 chapters trước là cái chắc luôn, và phim tuy mới sneak show ít ngày nhưng đang giữ số điểm 98% cà chua tươi trên Rotten Tomatoes, nhận được rất nhiều đánh giá tích cực từ các reviewer uy tín.
Phim quá choáng ngợp về mặt hành động nên giờ ngồi review quên mẹ nội dung chi tiết rồi, chỉ nhớ là cả đám người xông vào chém giết lẫn nhau chỉ vì một cái Hội Tối Thượng và vài con ch*. Nhưng gạt phần đó đi, quan trọng là kịch bản rất ít lỗ hổng, cái này là một điểm cộng lớn. Nhịp phim mặc dù 80% thời lượng là các cảnh hành động gay cấn nhưng vẫn đủ co giãn để cân bằng lại cảm xúc của khán giả. Chưa kể, những tình tiết hài hước được gài cắm vào rất nhẹ nhàng và duyên. Không phải là kiểu cười phá lên như các phim thuần hài, mà sẽ là những sự tủm tỉm nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ gây ấn tượng.
Một tràng vỗ tay cực kì, cực kì và cực kì lớn dành cho diễn viên chính, vai John Wick bởi các màn chiến nhau của anh trên màn ảnh thực sự cực phẩm. Không thể tin được lại có một bộ phim sở hữu các pha hành động mãn nhãn, kịch tính, gay cấn, giật gân và hồi hộp đến thế. Có những phân cảnh John đánh nhau với nguyên 1 đám người xấu 7 8 đứa trong vòng 7 phút liền. Quá đã. Chân vẫn giữ trên xe, một tay vít ga, tay còn lại lúc thì cầm súng bắn lúc thì dùng củi trỏ cho thằng loz kia một nhát chí mạng và lúc thì cướp mẹ kiếm người ta luôn. Ôi thề hâm mộ thực sự. Mọi cảm xúc quá là điên rồ, cảm giác như đang chơi một trò chơi điện tử chứ không phải là thưởng thức phim ảnh đơn thuần. Nói phần 3 này là siêu phẩm cũng không ngoa, worth the wait vãi cả đáiiiiii trời ơi
Âm thanh sống động, hình ảnh thì khỏi bàn đi, quá trau chuốt chỉn chu và đồng bộ, làm toát lên cái vibes huyền bí, kịch tính cần có. Gửi phim chiếc điểm 9/10, đm xuất sắc ạ!
Review 4
Chuyện là, phần 3 này Keanu chọn diễn một vai superhuman mà quên rằng tầm giờ chả có ai làm trò đấy tốt hơn Dwayne "hòn đá" Johnson hết. Nếu bạn chưa hiểu ý tớ thì có thể tìm xem mấy phim gần đây của chú trọc mét 9 này, đặc biệt là Skyscraper mới ra năm ngoái: Rock hói đóng 1 chú thương binh cụt chân leo lên tầng thượng tòa nhà cao nhất thế giới cứu vợ con, mà sau khi xem được nửa phim bạn sẽ quên mn luôn chú ấy đang bị què, cái chân giả còn dùng để vụt tạm khá đầm tay lúc hết đạn.
Anh Wick phần này cũng thế, vết thương sâu toàn nhắm động mạch, máu cứ chảy, hành thì cứ đều đều đầu, bụng, sườn, cổ ăn thối mồm. Oke đợi tí đã cho xin 2 nhịp thở sâu. Hít hà... Hítttttt... huệ...
"Rồi xong, ngon nhào dzô! I can do dis all day" ?
(Tuy nhiên các sát thủ đối đầu ko được may mắn như thế, thường thì một đấm hoặc một đạp là họ thở ko ra hơi rồi ? )
Đạo diễn cố gắng mang đến tất cả những điều đã làm nên thành công từ 2 phần trước vào Parabellum. Tuy nhiên ko có một yếu tố nào thực sự được làm tới trừ những pha headshot tóe máu tươi. Âm nhạc trung bình. Thoại cũng không chất tí nào. Và gương mặt của ah giút si Wick, nếu mà nói theo góc nhìn của dân chuyên văn, thì đã ko còn một chút nào sự giận dữ nữa, gương mặt ko có cảm xúc, gương mặt của một Baba Yaga thực thụ, máu lạnh, không tha thứ, không nhân từ... Nghe ổn đấy chứ nhỉ?
Không hẳn ? bởi vì cả bộ phim chẳng có một góc máy hay tình tiết nào thực sự bổ trợ cho bài bình văn kia hết. Tương tác biểu cảm giữa các vai diễn khiến mình cảm thấy tất cả mớ lộn xộn này là cái giá JW phải trả do những gì mình đã gây ra, chứ ko hề có một mục tiêu nào rõ ràng hay sự quyết tâm ở đây (có chi tiết nhắc đến ko đồng nghĩa là vấn đề đã được giải quyết nhé các bạn, nó giống như câu hứa suông ấy, ko có thì ko được, nhưng có chỉ cho đủ thủ tục thôi).
Bỏ qua mấy cái nút thắt được cởi quá đơn điệu và dàn nhân vật phụ thừa thãi kém sang, thì điểm sáng của phim chính là hành động. Đập ko ngơi nghỉ, thấy nhau là đập, cũng phải thôi, 15 củ trump cơ mà. 4 viên thuốc kích thích không biết hãng gì nhưng nó thực sự tốt đấy ? Tuy nhiên chính vì những điểm yếu mình nêu ra ở trên, khiến bộ phim trở thành một hành trình khá mệt mỏi.
Cuối cùng, một điểm trừ cá nhân khiến mình đi đến thất vọng, chính là màn thể hiện của 2 võ sư Philippines Yayan Ruhian và Cecef Arif Rahman, mà trong phim là cặp đôi sát thủ xài dao móc ??? Nó khá là tệ so với những gì mình mong chờ. Mình có thể bỏ qua hết lỗi lầm nếu màn tỉ thí này mãn nhãn hơn ?
Bởi vì thật trùng hợp, là 2 vị võ sư này cũng cầm dao móc tham gia lóc thịt trong một bộ phim với nhịp điệu gần như y hệt JW3, nhưng lại khiến mình VÔ CÙNG HÀI LÒNG, đó là The Raid 2: Redemption (phần 1 cũng hay lắm nhưng mình yêu phần 2 hơn). Cùng là chặt chém bắn giết từ đầu đến cuối phim nhưng tác phẩm điện ảnh Indonesia lồng ghép những mảng màu cảm xúc rất tốt, và chắc chắn là võ thuật phim này đẹp hơn nhiều lắm ?
Plot của phim cũng bất ngờ nhưng ko thực sự hấp dẫn.
Tóm lại là... spoiled nhẹ nhàng nhé ? Sẽ có phần 4. Và chắc mình sẽ vẫn đi xem với một tâm thế ít hy vọng hơn.Haha...