Sau khi nghe ae kể về chuyện tình anh xe ôm và cô nhân viên thế giới di động rồi chuyện tình anh xe ôm và cô y tá. Tôi cũng khá thích nên giờ tôi muốn kể về câu chuyện của tôi . Câu chuyện của tôi có tên là anh xe ôm vũ linh may mắn và cô nhân viên massa tốt bụng( vũ linh là tên tôi). Chuyện là vầy: Tôi năm nay hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học hơn một năm, vẫn khao khát để tìm một công việc phù hợp, vẫn chạy xe ôm hàng ngày để kiếm tiền nuôi miệng và chờ đợi hy vọng đến. Tôi vẫn lạc quan tin vào tương lai, tin vào sự kỳ vọng của bố mẹ tôi. Tôi tin sẽ kiếm thật nhiều tiền để xây lại cái biệt thự to đẹp hơn cái biệt thự 1000m2 của bố mẹ tôi, để bố mẹ hằng ngày được sống trong sự tự hào. Với niềm tin đó, tôi vẫn trụ lại được ở cái thành phố đông đúc này, vẫn ngày ngày cần mẫn mở app gojet lên chạy. : và điều đặt biệt đã đến với tôi.là ngay hôm ấy ngày mà tôi ko bao giờ có thể quên được .ngày 30/02/2021.
Hôm đó, trời mưa tầm tã cả ngày do ảnh hưởng của bão và cả ngày tôi chẳng khách nào. Tôi mặc cái áo mưa gocci rách te tua, dù chẳng có tí tác dụng ngăn mưa nào nữa, nhưng ít nhất nó vẫn có được cái thương hiệu gocci. Đường đã vắng bóng người, thỉnh thoảng có chiếc ô tô phóng vội qua, hắt nguyên vũng nước lên người tôi,. Tôi hiểu, ai cũng muốn về nhà thật nhanh để tránh đi cái thời tiết mưa gió khốn kiếp này, chẳng ai còn tâm trí để mà quan tâm đến thằng xe ôm gojet vẫn lêu vêu hi vọng kiếm được cuốc xe để đủ tiền sửa xe qua ngày, tôi cũng như hằng hà sa số những hạt cát ngoài kia, chẳng gợn lên bất cứ sự chú ý nào. Đang suy nghĩ vu vơ tôi chợt nghe thấy tiếng kêu
Xe… xe… ôm! Tiếng con gái cất lên gấp gáp ngay khi tôi vừa đi qua quán masxa .(quán tên là maxsa maria ozawa ở đường số 8 gò vấp cho ae nào cần) với phản xạ nghề nghiệp, tôi bóp thắng tay, chiếc xe sh150i nhập từ ý về đúng nhạy ae ạ.nó dừng ngay tại chỗ . Tôi ngoái lại đằng sau, một cô bé cao ráo, mặc bộ jupe màu đen bó sát ngắn cũn cỡn, đội cái sắc đen lên đầu che mưa. Tôi đẩy chân lùi xe sát vệ đường, rồi lấy cái khăn bữa mua chiếc mec 350 được tặng lau khô yên sau. Em rón rén ghé mông trèo lên xe tôi và nói ra địa chỉ. Trời vẫn còn những hạt mưa, em chắc bị dính mưa nên cứ ngọ nguậy để tránh. Tạt vào quán nước nhỏ vẫn còn leo lét ánh đèn, tôi mua cái áo mưa giấy mười nghìn và đưa e ấy . E ấy lí nhí cám ơn khi cầm áo mưa. Đỗ xe trước địa chỉ e ấy đưa, tôi nói: – Đến rồi em. – Ah… Vâng em cảm ơn. Hết bao nhiêu tiền anh? – Năm mươi nghìn. E nhảy xuống cởi áo mưa đưa tôi, và mở sách tay lục lọi một hồi, rồi ngập ngừng nói với tôi. – Em… quên tiền rồi. – Anh đợi dưới này, em lên lấy đi. – Nhưng… nhưng… em cũng hết tiền trên nhà rồi. Hay em trả anh sau được không. Đệt… tôi tí thì buột miệng chửi đổng một câu, rồi nhìn bộ dạng bối rối, ngại ngùng của e, tôi thở dài. Coi như làm phước giúp người. Tôi chẳng nói chẳng rằng, nổ máy xe quay đầu đi. Em vội rằng lên, tóm lấy tay tôi. – Cho em số điện thoại, để em trả tiền anh sau.
– Không cần. – Đi mà… cho em số điện thoại. Nhìn e với bộ dạng vội vã, sốt ruột, tôi đọc nhanh số điện thoại của mình. rồi khoảng một tuần sau, tôi đang trên đường về nhà ngay khu phú mỹ hưng, thì có điện thoại gọi đến. Móc cái điện thoại iphone 11pro max ra( này là điện tui hay dùng còn cái chạy app gojet là chiếc sasung 20 utra) , tôi thấy số điện thoại lạ. Bấm nút nghe, giọng con gái vọng đến. – Anh… anh xe ôm ạ. – Uh, có gì không em? – Anh đến đón em tại quán masa trước được không? – Uh, chờ khoảng 30 phút nhé. – Vâng. Vì chiếc sh 150 ý của tôi đang đi bảo trì , nên tôi phải lấy đỡ chiếc z1000 ra chạy cho kịp giờ chở e. xe phóng đến địa chỉ quán tôi thấy e đứng bên kia đường, vẫn mặc bộ jupe ngắn cũn cỡn như hôm nào. Nhìn kĩ e tôi thấy toát lên một vẽ đẹp như thiên thần . Đùi trắng nõn nà như ngọc trinh ngực thì tròn trịa nhô lên khiêu gợi .đang nuốt nước miếng thì e nói – Anh ơi! Mình đi ăn đi, em chưa ăn tối. – Uh, em muốn ăn ở đâu? Khách hàng là thượng đế, tôi sẽ phục vụ hết mình huống chi e ấy xinh như v. Tôi chở e ấy tới chuỗi cửa hàng hoàng yến ăn nhẹ. e nói vào tai tôi.làm tôi cảm giác nhột nhột khó chịu – Anh vào đi a. Vào cái gì e Vào ăn cùng em. – Em cứ tự nhiên. Anh ăn rồi. Anh đợi em ngoài này cũng được
. – Không… anh vào ăn cùng em cho vui. E cầm tay tôi lắc lắc. Không từ chối được, tôi bước vào quán cùng e – Anh ăn gì? – Không anh không đói, em cứ ăn đi. – Hay anh uống gì không? Rượu nhé Tôi cũng gật đầu. Và rồi tôi và em kiu đĩa tôm hùm alaska 1 con cua hoàng đế và mấy chai chivas 18 ra uống .phải nói chivas 18 uống cũng ngon vcl ae à. Uống xong tôi say sml. Còn e e làm macxa nên đô rất cao ko say lắm . Em đã dẫn tôi qua cái khách sạn mà tôi quên tên rồi chỗ hôm bữa ông obama qua ở đó ae.và rồi sự trong trắng tôi để dành 23 năm trời ,không dám cho ai đụng chạm sờ mó đã bị e ấy lấy mất.tôi vừa say vừa khóc thảm thiết không ngờ cuộc đời của tui ,Vốn liếng của tôi để dành nhiều năm trời đã mất trong giây phút ấy.tôi khóc vậy mà e ko chịu tha tôi vẫn hành hạ tôi , e ấy ...tôi..... thôi cần cũng gần hết tác dụng rồi để tôi ráng chạy vài cuốc kiếm tiền mua rồi viết tiếp ae xem .dạo nay cần lên giá dữ quá mà thấy ae hút miết thấy cũng ham. Qua câu chuyện bịa đặt của tôi mong ae hãy cố gắng có niềm tin cuộc sống .chỉ cần ae cố gắng chạy xe, có sh z1000 có đt xịn có tiền và có biệt thự thì gái nó sẽ tự theo ae thôi. Và ae hãy nhớ một điều cực kì quan trọng anh huấn rosi đã dạy: có làm thì mới có ăn. Không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn c ăn đầu b.
Thôi bye ae Tôi lại vác con z1000 và chiếc samsung 20 utra của tôi ra chạy gojet tiếp đây