nguyenhuyhoang
Tài xế Đồng
Chắc hẳn trong group cũng có nhiều anh em đã từng chạy cuốc xe về khuya.Chạy đêm thì có nhiều khách hơn, may mắn thì được khách cho thêm tiền. Nhưng cũng nhiều nguy hiểm luôn rình rập❗️❗️❗️
Hôm qua tầm 22h đang chạy ở Vũ Tông Phan thì thoại em reng ầm ầm, nổ cuốc khách book về chợ Đông Phương Yên- Chương Mỹ, giá là 104k. Cả ngày hôm qua ế ẩm nên em tính liều chở nốt cuốc rồi về. Chặng đường 22km mà chưa bao giờ em thấy dài thế các bác ạ, ngồi sau xe là 1 anh thanh niên mình xăm trổ, tóc vàng hoe, gu ăn mặc đúng chất dân chơi khiến em ngồi trước mà hồn bay phách lạc. Cứ vài phút nó ngoái trước ngoái sau khiến em cảm giác như có người đuổi theo, hoặc có thể nó sẽ thịt mình...
Ra khỏi Hà Đông là ngay lập tức con đường mù mịt tối tăm, người đi đường cũng bắt đầu thưa dần. Em liền rút điện thoại ra gọi cho ny để trấn an bản thân “anh chở khách về Chương Mỹ, có gì thì báo công an nhé kk”. Bỗng thấy hắn cũng lập tức rút điẹn thoại ra bấm xoành xoạch. Em mới hỏi:
- Năm nay bạn bao nhiêu tuổi rồi?
- 19
- Thế đang đi học nhỉ?
- Đi làm rồi
- Sao đêm hôm còn đi xa thế?
- Em về quê
- Hằng ngày bạn đi làm bằng xe máy hay bắt bus cho tiện
- *ngập ngừng* à à... thì em đặt xe
Thái độ trả lời khiến cả những người lạc quan nhất cũng phải nghi ngờ các bác ạ, cộng thêm cái giọng nửa miền trung nửa miền nam của nó thì chắc chắn không phải quê Chương Mỹ rồi. Đi được 2/3 đường em dừng xe lại “Bạn cho mình xin tiền trước, lát xuống xe cho nhanh” thì nó bảo “em không có tiền mặt, anh chở em đến cây ATM được không?”. Mình gằn giọng ngay “thế trong ví có gì, mở ra xem nào”. Miễn cưỡng cu cậu rút ra đồng 200k, trả tiền thừa xong, mình lại tiếp tục đi...
Số cây càng ngắn dần thì ánh đèn điện 2 bên đường cũng mờ dần theo. Khi cách điểm xuống 1 km thì bắt đầu có biến. 1 thanh niên mặc bộ đồ đen kịt, bịt khẩu trang, đi xe không biển đi bám sát xe mình, thằng ngồi sau bắt đầu ngó ngang dọc và có ra hiệu với tên kia. Thấy bất an mình vặn ga đi nhanh thì xe kia cũng bám đuổi rất sát. Ơn trời là một đoạn sau có quán bia ven đường, đèn điện sáng nên mình dừng tại đó luôn “Cậu thông cảm, chỗ này cách điểm xuống 200m nữa thôi, cậu đi bộ giúp mình. T trả khách ở chỗ đèn điện sáng thế này để đảm bảo an toàn”. Mặt tên này bắt đầu biến sắc, nheo lông mày và nói với chất giọng khàn khàn “anh cho em đi một đoạn nữa, sắp đến rồi”. Mình vẫn nhất quyết từ chối.
Quay ngoắt đầu xe để về nhà thì một lúc sau lại thấy có xe bám theo. Mình tạt vào cây xăng, ngoảnh nhìn lại mới thấy tên vừa nãy cùng 2 thằng nữa đang đuổi mình. Nói thật là mặt em lúc đấy cắt không còn giọt máu, tim đập chân run vì bno giở trò ra mặt với mình rồi. Thấy có 1 chú lớn tuổi vào đổ xăng, mình liền đến cậy nhờ chú cho đi cùng 1 đoạn để đảm bảo an toàn. Thấy có người đi cùng, 3 thằng kia bám theo 1 đoạn nữa rồi quay xe đi hướng khác.
Về đến nhà là 12h đêm, mình vừa buồn vừa sợ. Kiếp là chạy xe kiếm tiền mà vẫn bị bọn xấu lăm le. Mỗi đêm khi mọi người chìm vào giấc ngủ thì vẫn còn biết bao anh em grab vẫn chạy trên các cung đường để kiếm thêm thu nhập, với những mối nguy hiểm rình rập bên. Mong những điều tốt đẹp và bình an sẽ luôn đồng hành với chúng ta trên mỗi chuyến xe. Để mỗi ngày quay về nhà với sự vui vẻ và an toàn.
Hôm qua tầm 22h đang chạy ở Vũ Tông Phan thì thoại em reng ầm ầm, nổ cuốc khách book về chợ Đông Phương Yên- Chương Mỹ, giá là 104k. Cả ngày hôm qua ế ẩm nên em tính liều chở nốt cuốc rồi về. Chặng đường 22km mà chưa bao giờ em thấy dài thế các bác ạ, ngồi sau xe là 1 anh thanh niên mình xăm trổ, tóc vàng hoe, gu ăn mặc đúng chất dân chơi khiến em ngồi trước mà hồn bay phách lạc. Cứ vài phút nó ngoái trước ngoái sau khiến em cảm giác như có người đuổi theo, hoặc có thể nó sẽ thịt mình...
Ra khỏi Hà Đông là ngay lập tức con đường mù mịt tối tăm, người đi đường cũng bắt đầu thưa dần. Em liền rút điện thoại ra gọi cho ny để trấn an bản thân “anh chở khách về Chương Mỹ, có gì thì báo công an nhé kk”. Bỗng thấy hắn cũng lập tức rút điẹn thoại ra bấm xoành xoạch. Em mới hỏi:
- Năm nay bạn bao nhiêu tuổi rồi?
- 19
- Thế đang đi học nhỉ?
- Đi làm rồi
- Sao đêm hôm còn đi xa thế?
- Em về quê
- Hằng ngày bạn đi làm bằng xe máy hay bắt bus cho tiện
- *ngập ngừng* à à... thì em đặt xe
Thái độ trả lời khiến cả những người lạc quan nhất cũng phải nghi ngờ các bác ạ, cộng thêm cái giọng nửa miền trung nửa miền nam của nó thì chắc chắn không phải quê Chương Mỹ rồi. Đi được 2/3 đường em dừng xe lại “Bạn cho mình xin tiền trước, lát xuống xe cho nhanh” thì nó bảo “em không có tiền mặt, anh chở em đến cây ATM được không?”. Mình gằn giọng ngay “thế trong ví có gì, mở ra xem nào”. Miễn cưỡng cu cậu rút ra đồng 200k, trả tiền thừa xong, mình lại tiếp tục đi...
Số cây càng ngắn dần thì ánh đèn điện 2 bên đường cũng mờ dần theo. Khi cách điểm xuống 1 km thì bắt đầu có biến. 1 thanh niên mặc bộ đồ đen kịt, bịt khẩu trang, đi xe không biển đi bám sát xe mình, thằng ngồi sau bắt đầu ngó ngang dọc và có ra hiệu với tên kia. Thấy bất an mình vặn ga đi nhanh thì xe kia cũng bám đuổi rất sát. Ơn trời là một đoạn sau có quán bia ven đường, đèn điện sáng nên mình dừng tại đó luôn “Cậu thông cảm, chỗ này cách điểm xuống 200m nữa thôi, cậu đi bộ giúp mình. T trả khách ở chỗ đèn điện sáng thế này để đảm bảo an toàn”. Mặt tên này bắt đầu biến sắc, nheo lông mày và nói với chất giọng khàn khàn “anh cho em đi một đoạn nữa, sắp đến rồi”. Mình vẫn nhất quyết từ chối.
Quay ngoắt đầu xe để về nhà thì một lúc sau lại thấy có xe bám theo. Mình tạt vào cây xăng, ngoảnh nhìn lại mới thấy tên vừa nãy cùng 2 thằng nữa đang đuổi mình. Nói thật là mặt em lúc đấy cắt không còn giọt máu, tim đập chân run vì bno giở trò ra mặt với mình rồi. Thấy có 1 chú lớn tuổi vào đổ xăng, mình liền đến cậy nhờ chú cho đi cùng 1 đoạn để đảm bảo an toàn. Thấy có người đi cùng, 3 thằng kia bám theo 1 đoạn nữa rồi quay xe đi hướng khác.
Về đến nhà là 12h đêm, mình vừa buồn vừa sợ. Kiếp là chạy xe kiếm tiền mà vẫn bị bọn xấu lăm le. Mỗi đêm khi mọi người chìm vào giấc ngủ thì vẫn còn biết bao anh em grab vẫn chạy trên các cung đường để kiếm thêm thu nhập, với những mối nguy hiểm rình rập bên. Mong những điều tốt đẹp và bình an sẽ luôn đồng hành với chúng ta trên mỗi chuyến xe. Để mỗi ngày quay về nhà với sự vui vẻ và an toàn.